Chú chạy qua nhà, tặng anh em mình tập thơ của nhà thơ Hoàng Lộc, mình táy máy đọc, thấy bài ni dzui dzui:
Chổng mông trông người
quần thủng đít ngó trời, trán vùi xuống gối
mẹ phá lên cười thấy anh nằm chổng mông
bảo: chỉ mình mi mẹ nuôi còn chưa nổi
em út làm gì-đừng con, đừng trông!
con một, nhà nghèo-anh quá cô đơn
quá lắm thứ cần tới người chia sẻ
cứ nằm chổng mông từng khi vắng mẹ
nhưng chổng kiểu nào, mẹ cũng chẳng sinh thêm
mẹ nuôi một anh ra ngày lớn khôn
kể mấy mươi năm thôi nằm kiểu ấy
nghi hoặc người xưa nói lời xằng bậy
chớ thế nằm nào là thế- trông - em?
ba bảy mối tình lầm lỡ qua nhanh
để buổi em về chín mùa thơm thảo
bỗng hóa trẻ thơ- ngu ngơ, khờ khạo
anh lại ưa nằm thế nằm chổng mông
như phép mầu- rất kì diệu linh thiêng
hễ anh vừa chổng mông, là em vừa ghé
anh muốn nói một điều riêng với mẹ:
con chổng mông nằm để trông tình!
dễ buồn cười không? (em cười anh?)
anh vẫn chùm hum mỗi khi nhớ quíu
khổ gã đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi
mặt úp, lòng xanh, mông chổng- trông người!



[img]1[/img] Bài thơ dễ thương quá!
Uhm, dễ thương nhất là "chùm hum mỗi khi nhớ quíu" CN hỉ! Hi hi[img]3[/img]
Ngửa mặt nhìn trời Hận đời vô đối! Úp mặt
xuống gối Vô đối thật sao? Chổng mông lên cao Vì sao vô đối? Đi vào bóng
tối Vô đối là ta.
Đang đi trên đường Bỗng thấy bất thường Úp mặt vào tường Lại thấy...bình thường!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét