Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

2011!!!!!!!!!

ôm nay ngày cuối cùng của 2011, không định viết gì, nhưng chợt nhớ một vài chuyện cần lưu lại!!
 
Biết đâu mai mốt mình quên mất cũng còn có cái để gợi nhớ!
Em nói ta "sống như trong phòng thí nghiệm", đó là nhận xét của em về ta. Đúng không nhỉ???, chỉ biết rằng những việc xảy ra đã làm ta hụt hẫng, mệt mỏi và thất vọng, đúng là nó không như những gì ta suy nghĩ, ta giống người của những thế kỉ trước phải không em?! Tất cả mọi chuyện đã qua, và giờ đây ta thấy đó cũng là bình thường, hãy dành cho nhau tình yêu thương của con người với con người!
Một số thay đổi trong cuộc sống, trong công việc của mình, tất cả như một sự sắp đặt vô hình, mình bình tĩnh đón nhận, cả cái tốt và chưa tốt!
Một vài người bạn mới thú vị và sâu sắc. Cám ơn những món quà vô tình mà cuộc sống mang lại!
Và....những tháng ngày sắp tới, hãy chọn cho mình mỗi ngày một niềm vui (TCS):

                                                   Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
                                       Chọn những bông hoa và những nụ cười
                                       Tôi nhận gió trời mời em giữ lấy
                                        Để mắt em cười, tựa lá bay.
                                                  ......................
                                                           Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
                                                         Cùng với anh em tìm đến mọi người
                                                        Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
                                                      Để thấy tiếng cười rộn rã bay
                                                                            ..........................
                     Và như thế tôi sống vui từng ngày
                    Và như thế tôi đến trong cuộc đời
                             .....................

Và như thế hãy sống vui từng ngày!
  (thanh thản sống, đừng đếm thời gian!)

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011

Bệnh cũ tái phát!

Ban đầu mình nghĩ sẽ là cuộc vui mãi cho đến  Lễ Nửa đêm. Nhưng dần dần mình trơ ra, chết, bịnh mất cảm xúc lại tái phát!
 (sao nó đến mà không báo trước ta!)
Mất hứng một cách tuyệt dối!
Mình muốn về, nhưng thật là bất tiện, dù sao mọi người cũng đã vì mình! Năm, bảy người xung quanh , mà đầu óc mình trống rỗng, không phải vì chỉ có mình là nữ, mà tự nhiên mình thấy nhạt! Không chịu được. Mình ghét mình thật! 
Nhớ những lần lang thang cùng một vài người bạn đi không đầu không cuối, nhớ thật nhiều những lần cafe nơi góc quán, một vài lần dự Reveillon với gia đình người bạn, mặc dù mình ngoại đạo. Thật ấm áp!
Chiều nay...., không biết gọi là gì,  không tên, không cảm xúc!
May mà có buổi tối cafe với chú, những câu chuyện lan man mà làm lòng mình rộn rã!
Kết thúc một ngày, một đêm vốn không có gì đặc biệt với riêng mình!

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

Ông già Noel!


Chiều nay Tí gặp chuyện buồn! Tí ngồi ấm ức, buồn thật là buồn!
Vừa lúc Ba về, ba hiểu nỗi buồn của Tí, "Con ah, đừng khóc nữa nha". Mọi thứ chợt như vỡ òa! Những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Bất ngờ Ba tặng Tí món quà Giáng Sinh. Ôi, thật là dễ thương, làm Tí vui quá trời, nỗi buồn lúc nãy vơi đi, vơi đi!
Ba, người bạn vô cùng lớn của Tí!
Ba, ông già Noel thật tuyệt vời!


Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Đứt dây thần kinh!

Lại bị trách đứt dây thần kinh cảm xúc!

Kệ, nghe nhiều quá rồi! Quen!
Dây thần kinh thì cả chùm, suy dây này thì khắc vượng dây khác, lo gì! hì hì...



Lãn Ông at 12/20/2011 01:14 pm comment
Thế suy cảm xúc thì vượng cái giề? 
tunrua at 12/22/2011 04:06 pm reply
Hi, trước hết phải ưu tiên cho... cái sợi cười, rồi thì là... còn rải rác một vài sợi mà quả nhân không tiện nói! hì

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

Bánh nậm

Chẳng biết mắc bệnh gì mà ngày hôm qua ngồi nhớ bánh nậm Huế, tưởng hôm nay bận rộn làm việc sẽ quên, ai ngờ bây giờ  vẫn còn thèm! Mà ở đây thì  không ai bán. Chán thật!
Phải chi bụi chuối sứ sau vườn còn thì mình đã có lá để làm bánh, giải quyết được cái cơn thèm bất tử. Đi xin lá chuối thì kì quá.
Ôi, chỉ cần có lá chuối, 2 giờ sau mình đã có những chiếc bánh nóng hổi............
Thích bánh nậm quá đi mất!!!!!!!!!!!!!!!!! Mình đúng là khùng!

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

Cặp đôi hoàn hảo


Mình bị ku cháu giận, vì cái tội nói bậy!
Chú mèo nhà mình và chú mèo hàng xóm thân thiết nhau vô cùng, tụi nó quấn quýt bên nhau suốt ngày như 1 cặp tình nhân! Mà hai nó lại là 2 con mèo ...trai! Buồn cười quá, mình nói hai con này pêđê!
Ku cháu không chịu, ku cậu phụng phịu: "Con biết tụi nó từ lâu, vì nó phải xa mẹ từ nhỏ, nên gặp nhau nó đồng cảm, thương yêu nhau, chơi với nhau tình cảm". Mình cứ cãi bướng: "rõ ràng là pêđê! hee", ku cháu mặt nghiêm nghị, không cười, ấm ức: "Cô Bảy không biết gì mà cũng nói". Thế là ku cậu giận! Hi hi..

Suy nghĩ của trẻ con thật là trong sáng !

Và đây, một cặp đôi hoàn hảo:


Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Phim và đời!

Khi xem một bộ phim,  minh có thể biết ngay nhân vật phản diện. Vậy mà trong cuộc sống. mình mù tịt, chẳng biết đâu là thật, đâu là giả?????????????

Lãn Ông at 12/10/2011 02:30 pm comment
Thế thì nên làm diễn viên. Hoặc đạo diễn. 
tunrua at 12/10/2011 10:17 pm reply
Hì hì ! Sợ bị trúng "cà...chua" quá!

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Khen!


Khen cho nó chết
TTCT - Ở đời làm sao tránh khỏi có lúc muốn... mắng chửi một ai đó. Cho dù bạn có học thiền, có luyện tâm đến mức độ nào thì trong một kiếp người, giá chót cũng có đôi (mươi) lần không làm chủ được bản thân, tăng huyết áp, xuất cuồng ngôn...
Có lẽ vì vậy mà trong mục “Lời ăn tiếng nói liên quan đến đời sống vật chất”, sách Văn minh vật chất của người Việt (NXB Tri Thức, 2011), họa sĩ Phan Cẩm Thượng có hẳn mấy đoạn sưu tầm “lời ăn tiếng chửi” từ dân gian, thậm chí nâng lên thành “văn hóa chửi”.
Tất nhiên, như người xưa từng nói, cái gì bắt đầu bằng sự tức giận thì sẽ kết thúc trong sự hổ thẹn. “Nghệ thuật chửi mắng” đạt cảnh giới cao cấp chính là vừa trả được hận vừa không gây hậu họa! Cho nên đời nay có người đã sáng tạo nên một cách chửi hiện đại, phù hợp với thời mới, ngắn gọn như một slogan trong thông điệp quảng cáo!
Cách ấy như sau: chọn một ngày nắng đẹp, đến trước mặt và nhìn thẳng vào mắt kẻ phải bị mắng, bình tĩnh, nói rõ và to mấy chữ thế này: “Một đống đồ!” rồi dợm bước quay đi. Đương nhiên, đối phương phải thắc mắc mà hỏi ngay: “Này, lão/anh/chị/ thằng/con kia... mày vừa nói cái gì đấy?”. Lúc ấy bạn sẽ quay lại, lịch sự và từ tốn mà rằng: “Vì đằng ấy yêu cầu nên tôi xin phép được liệt kê như sau”, liền đó có bao nhiêu bạn cứ tuôn ra cho bằng hết, không cần có của để dành: đồ trâu bò, đồ giòi bọ, đồ khốn nạn, đồ mất dạy, đồ bố láo, đồ quỷ tha ma bắt, đồ gái đĩ già mồm, đồ rậm râu sâu mắt, đồ ngu lâu khó đào tạo...
Phương pháp này tuyệt đối an toàn, đối phương há miệng mắc quai, ta được phép “nói theo... yêu cầu”!
Nhưng lại có người nghĩ khác, chửi mắng cũng chỉ cho sướng cái miệng, bên nhận chỉ đinh tai nhức óc một lúc, rốt cuộc vẫn chẳng hề hấn gì. Gặp kẻ thân an, tâm tĩnh, càng thóa mạ hắn bao nhiêu chính ta càng điên tiết bấy nhiêu... Có lúc lợi bất cập hại. Vậy nên chửi mắng ồn ào chỉ là hạ sách.
Thế thì thượng sách trả đũa, trả thù, trả hận tìm ở đâu ra? Hay trở lại con đường “nếm mật nằm gai” hơi bị... mất vệ sinh của Việt vương Câu Tiễn?
Thời may, bắt gặp trong tập sách Bạn văn (NXB Trẻ, 2011) mà nhà văn Nguyễn Quang Lập vừa“công bố”, ông viết về một nhà văn khác: “...ông nổi tiếng câu: Thằng nào thích khen thì khen cho nó chết”.
Khen cho nó chết, đúng là kế sách của bậc cao thủ! Bởi khi ta đã say vì khen, ngất vì khen, quen được khen thì mắt rồi sẽ mờ, tai rồi sẽ điếc, tim rồi sẽ chai, sớm muộn cũng đến lúc chẳng còn sức mà phân rõ thực hư, đúng sai, phải trái, tốt xấu... Ta nhìn đời mà chỉ toàn thấy ta, chỉ biết cho ta, chỉ nghĩ cho ta, chết là cái chắc! Nhất là khi ta được “bọn xấu” đồng tâm khen hội đồng, khen sớm tối, khen toàn phần lại càng chết sớm! Sao mà tránh khỏi!
Khen cho nó chết, quả nhiên lợi hại!
DUYÊN TRƯỜNG

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

Chuyện "cô" ...tích!

Cô bé cháu suốt ngày đòi nghe kể chuyện, bao nhiêu vốn liếng chuyện cũ, chuyện mới, chuyện xưa, chuyện nay của mình dần dần vơi cạn. Mình bắt đầu "sáng tác"! Vừa nghĩ, vừa kể, có lúc không tìm thấy lối ra,  đoạn kết  nhiều lúc bế tắc trong chính câu chuyện của mình !!!

Tối nay, bí quá, mình kể chuyện đời mình, nhìn mắt cô bé thì biết chắc chuyện của mình cũng hấp dẫn!!! hi hi.

Câu chuyện kết thúc, cô bé ngẫm nghĩ, rồi lẩm bẩm: " Sao thấy chuyện này quen quen!"



Lê Nguyên An at 12/25/2011 09:55 pm comment
dung la L khung!!!
tunrua at 12/26/2011 07:30 am reply
Hi hi, giờ mới biết ah! Bộ lâu rùi kg lang thang net hay sao mà truy lĩnh dữ rứa em iu!
Lãn Ông at 12/04/2011 05:00 pm comment
Quen quen, không biết giống Tấm hay giống Cám 
tunrua at 12/04/2011 07:05 pm reply
(Empty)

Giải thoát!


Giải thoát
TTCT - Anh là bạn tôi, tự kết liễu đời mình bằng cách cắt động mạch cổ tay với lưỡi dao lam. May mắn, người thân kịp phát hiện, anh không chết. Tôi hết sức ngạc nhiên khi nghe tin ấy, nhưng rồi nghĩ kỹ lại với tính cách của anh, hành động đó như một điều tất yếu.
          Chưa bao giờ tôi thấy anh thật sự hài lòng và hạnh phúc, dù đã có mặt trên đời hơn 60 năm. Con người cực đoan ấy lúc nào cũng đứng chót vót ở một đầu của mọi vấn đề để nhìn ngắm, suy xét, đánh giá con người, sự việc. Bước ra đường, anh muốn mọi người nhìn mình bằng con mắt nể trọng, lúc nào cũng định khẳng định với mọi người bằng lời nói và hành động, rằng anh là một người hiểu biết, tài năng, sành điệu... Thật ra đó cũng chỉ là căn bệnh thâm căn cố đế của nhiều người, mà ở kẻ này thì được che giấu một cách dễ thương, ở người khác thì phô bày lộ liễu, khó coi.
Thời bao cấp, cơm chưa đủ no bụng, anh khui chai rượu Pháp mời bạn bè vài ly để nhớ “cái thời oanh liệt xa xưa”. Rồi trong hơi men chếnh choáng, anh tuyên bố một câu nổi gai ốc: “Ở xã này người uống rượu Tây đầu tiên là ai tui không biết, người thứ hai biết uống... là tui!”. Trong gia đình, anh đặt ra những luật lệ, nguyên tắc riêng, như một thứ khuôn vàng thước ngọc mà mọi thành viên gia đình phải răm rắp theo đó hành xử. Cứ như thế, căn nhà của anh ít khi có tiếng cười, vợ con đau khổ vì anh và rồi chính anh cũng đau khổ vì mọi người xung quanh không sống theo ý mình.
Chuyện sẽ chẳng có gì, thậm chí còn nhạt nhẽo nếu không có thêm một chuyện lạ khác về anh. Một ngày, anh mang đến cho tôi rất nhiều băng đĩa, kinh sách, bảo rằng đã tìm ra con đường giải thoát. Anh thức dậy từ 3 giờ sáng mỗi ngày, thắp hương cúng lễ và thành tâm cầu nguyện.
Anh chỉ cho tôi thấy tôi và những người khác đang chìm đắm trong bể khổ, đang bị tham, sân, si làm mờ cái thiện căn vốn dĩ tồn tại trong mỗi chúng sinh. Anh chỉ cho tôi thấy cái gốc của khổ đau và phiền não chính là sự chấp ngã. Trước mắt tôi, anh thành một con người hoàn toàn khác. Tôi hạnh phúc và sung sướng khi nghĩ rằng chỉ cần một con người biết nhận ra chính đạo thì đã có thêm một bông sen nữa nở ra giữa ao sen nhân thế, tỏa hương thơm ngát.
Vài tháng sau gặp lại anh, tôi gặp một con người có vẻ ngoài đạo mạo. Lần này, anh không còn khoe tài, khoe bản lĩnh mà khoe... đạo hạnh! Anh chứng tỏ sự thông tuệ của mình bằng những bài thuyết giảng dài dằng dặc. Anh nghiêm khắc phê phán sự đúng sai trên con đường tu tập của những vị cao tăng, đồng thời chỉ ra cho tôi thấy con đường giải thoát mà chắc chắn anh sẽ tìm thấy không bao lâu nữa!
Tôi ngồi nghe, thấy mấy năm qua cái “tôi” to lớn trong anh vẫn không thể nhỏ lại, thậm chí còn tiếp tục phình ra cùng với tuổi tác ngày một chất chồng. Anh vẫn là “người thứ hai - còn người thứ nhất anh không biết” trong tất cả mọi chuyện. Vẫn thấy anh loay hoay với nỗi khổ đau, dằn vặt vì cảm giác “bất toàn” trong mối quan hệ với vợ con, bè bạn..., vẫn một mình giương cao niềm kiêu hãnh và ánh hào quang của riêng anh hòng soi tỏ xung quanh.
Tôi những mong anh tìm thấy con đường giải thoát không phải bằng... lưỡi dao lam. Không biết niết bàn của anh nằm ở nơi nào, chỉ thấy mỗi ngày anh đều đi qua địa ngục.
                                                                                                                                LỆ BA