Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

Ngồi lại bên cầu

Tự nhiên ngồi nhớ bài thơ "Ngồi lại bên cầu" của ông Hoài Khanh:
                     .
Người em xưa đã về đây một bận
Con đường câm bỗng ánh sáng diệu kỳ
Ta lẫn trốn vì thấy mình không thể
Mây của trời và gió sẽ mang đi
................................
Rồi em lại ra đi như đã đến
Dòng sông kia vẫn cứ chảy xa mù
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu
Ôi, cái thời xưa ấy, sao mà lãng mạn!
Chẳng biết nguyên tác là "Người em xưa" hay là "Người con gái", mình vẫn thích câu này hơn:
Người con gái trở về đây một bận...
Xin tác giả sửa lại he !!!!! hi hi
Cũng có người đọc là "Nghe trong hồn cây cỏ mọc hoang vu", nhưng chính tác giả đã bức xúc "Sửa như vậy còn gì câu đó nữa"!
Thôi kệ, hổng phải việc của mình!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét