Chiều hôm qua ngồi nghe trái mít rớt cái bịch ngoài vườn! (hi hi, hông
loãng moạn tí mô, ngồi nghe mưa rơi chứ ai lại ngồi nghe mít rụng ngoài
vườn
).
Cây này chẳng bao giờ được ăn trái chín cây, cứ múi hơi vàng là nứt ra
rồi rụng, đem vào để đến lúc chín thì đã hư đến một nửa.

Mấy cháu lăn tăn:
- Hi hi, trái mít cười!
Mình
nghĩ ngay đến món mít hông, món này học được từ bà nội, bây giờ nó
cũng nằm trong nhóm những món ăn chơi của các bạn trẻ xứ này.
Chắc
ngày mai múi mít sẽ vàng thêm tí nữa, mình sẽ gỡ từng múi ra, cho nhân
đậu vào, rồi sắp vô xửng, hông chín, bày ra dĩa, rắc đậu phộng rang
vàng giã nhỏ, nạo một ít cơm dừa non rải lên, úi dà, thơm ơi là thơm..,
lại ngọt ngọt, bùi bùi

- Bảy hứa là nhớ nuốt lời đó nghe! Cô bé cháu hào hứng
- Trời ạ, "hứa thì phải giữ lời" chứ!
Người
ta nói "dốt hay nói chữ", vốn từ ngữ thì hổng bao nhiêu, hiểu còn chưa
hết mà cũng thích nói chữ, hi hi, mắc cười con bé, nó ngượng, cười ỏn
ẻn, trông càng mắc cười. Ừ, mà có hai chữ "nuốt" và "giữ" người lớn
nhiều khi cũng "quên" đó thôi!!!



Uhm, mai sẽ giữ lời, làm món mít hông!

Mà trái mít ni bự quá, chắc hông xong, hàng xóm cũng được mời!


Còn đây cội nguồn của trái mít:

..và sẽ là:

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét