Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Phận hoa


Hôm qua đi chợ, trong lúc đứng chờ mua hàng, nhìn mông lung,  chợt thấy  ông chủ nhà bên cạnh cầm một bình hoa cúc tươi rói đi thẳng ra cổng đến bên cái thùng rác, mình thảng thốt trong đầu  “cầu trời cho ông ta đừng ném đi”. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, gần mười cái hoa cúc đại đóa tươi nguyên, vàng rực rỡ nằm phũ phàng bên mớ rác không tên!
Nhà mình không ai đối xử với những cành hoa tươi như vậy, hoa cúng xong, đem cắm vào bình, trang trí thêm vài cành phụ, thế là có những bình hoa để khắp nhà. Cho đến khi chúng héo tàn, lúc đó mới đem ra vườn bỏ vào gốc chuối!
Tự nhiên mình tiếc ngẩn ngơ, và  chợt buồn ngơ ngẩn, ngại quá chứ không thì cũng đã mang về! (lúc đó mình lại lấy chắc bị nói khùng!)

Nghiệm rằng những loài hoa dại, nở vô tình bờ rào nhà ai mà thấy đỡ hẩm hiu hơn! Thỉnh thoảng vài chú chuồn chuồn, bươm bướm ghé thăm, thấy đời  cũng đầy ý nghĩa!









Bà Tám at 03/19/2012 03:53 pm comment
Sao tunrua không nhanh miệng kêu to bác ơi đừng ném hoa, hoa còn tươi cho cháu xin để chưng trên bàn học? 
tunrua at 03/19/2012 06:19 pm reply
Hì, em cứ hay "bị chậm" vậy đó, rồi lại tự trách mình! Tám nè, em thích đọc blog của Tám lắm đó!
Lãn Ông at 03/14/2012 05:26 pm comment
Hoa dại bên rào còn hơn hoa đào trong cốc!  Chỉ được cái nói đúng. 
tunrua at 03/14/2012 06:41 pm reply
(Empty)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét