Mình chờ xe buyt, buổi sáng trời
mát mẻ, nắng chưa lên, đường gần chợ, xôn xao người qua lại, trên hiên nhà, chỗ
mình đứng, một ông già tai biến nhẹ, ngồi xe lăn, bà đi tới đi lui, khi ca nước
cho ông rửa mặt, lúc viên thuốc, rồi tô bún. Tận tụy như một bảo mẫu!
Một lát hai bà bạn già ở đâu tấp
tới, họ bắt đầu chuyện trò rôm rả, chuyện nhà, chuyện xóm, chuyện đau ốm, nắng
mưa. Ba bà già hồn nhiên kéo mình vào câu chuyện, y như quen thân với mình từ
bao giờ. Những người già thường thân mật, gần gũi, thích có người nghe mình nói!

- Bà tám mươi rồi đó con, mà con coi có đau yếu chi mô, quanh năm chẳng tốn viên thuốc!

Câu chuyện cứ
miên man, tự nhiên mình thích cái cảm giác gần gũi này quá chừng, phải chi xe đừng đến, mình nán lại tí nữa. thèm quá,
hai tiếng “Mẹ ơi!”
nghe pan ke thich thiet do............toi am nha
Sao không chịu vô dó ngồi nói chuyện để mình chụp ảnh cho!
Hổng có tin!Có người kéo tunrua lại và nói
à tám mươi rồi đó con,mà
con coi có đau yếu chi mô ,quanh năm chẵng tốn viên thuốc!Vậy người nói
đó chắc phải trên 100 rồi mới nói với người thất thập.[img]10[/img]

Hic, nhà ngươi đừng coi thường ta nhé! thất thập cổ lai hy đó![img]16[/img]
Tòan người già không ai cho phép ngồi mà loài cái chân hả![img]10[/img]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét