Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

Quê mình lụt!

Quê mình lụt
Quê mình  bão
Nằm ở phương Nam nghe tin này qua báo
Dòng chữ vô tâm, đâu gợi hết đau buồn
Cuồn cuộn nước dâng, mưa trắng đầu nguồn
Bụi chuối sau hè, run theo từng cơn gió
Lúa trổ đòng đòng bỗng dưng thành ngọn cỏ
Lưng chén cơm đầy sao khó quá đi thôi.
Góc sắn, nương khoai nước cuốn đi rồi
Ngồi co ro ngó chân trời xám xịt
Cánh bèo trôi phăng về phương nào mờ mịt
Nỗi cơ hàn sũng ướt xuống nhà ai....
..................
......................
Mình không dám đọc hết bài, khéo môi mình chảy máu mất! 
Mạn phép anh Ba nghe, cứ đến mùa này, em lại nhớ bài này của anh! Chắc là hết lụt rồi, Tết ni anh nhớ về. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét