Cũng không nhớ mình đọc “Người thầy đầu tiên” lúc nào, chắc
là lâu lắm, cái thuở cứ nhìn thấy sách trước mắt là đọc, chẳng biết hay dở, dài
ngắn ra sao!
Tự nhiên bữa nay lại ngồi nhớ câu chuyện cảm động ấy của
Aitmatov, mà hông phải tự nhiên đâu, hoa đầy đường, nếu ở nhà chắc cũng nhảy
mũi ầm ầm vì dị ứng mấy mùi hoa lạ.
Người thầy đầu tiên của rmình là Ba, mình chẳng học mẫu
giáo, cũng hông lớp 1, Ba dạy viết, dạy làm toán, rồi thi vô lớp 2, thầy xếp
ngồi cạnh một cậu con trai dễ thương hết sức. Hi hi.
Tháng đầu hắn xếp vị thứ nhất, mình ghét hắn, ganh tị, hee.
Tháng đầu hắn xếp vị thứ nhất, mình ghét hắn, ganh tị, hee.
Về nhà Ba hỏi:
-
Tháng ni con đứng mấy?
-
Con thua một đứa, Ba”.
Ba cười. Còn mấy anh thì chọc:
“Cuối năm trường phát cho mỗi lớp một cái thang, ai hạng nhất sẽ ngồi trên nấc cao
nhất, cứ rứa xuống dần, em mà học dốt sẽ đội đít từng ấy bạn trong lớp”.
Hồi đó tin thiệt, nhường tháng ni
thôi, chừ đến cuối năm đừng hòng, thỉnh
thoảng cứ liếc nhìn cái mông của hắn! Hết năm lớp 2, hí hửng vì thế nào mình
cũng có dịp ngồi trên nhìn xuống hắn. Chờ miết, hông thấy trường phát cái thang.
Ba lại cười.
Aitmatov cho Đuysen mất tích. Người thầy đầu tiên của mình
cũng đột ngột mất tích.
Antưnai rồi nhất định sẽ gặp được
người thầy đáng kính của bà. Mình thì sẽ chẳng bao giờ.
Thuyhung30475 at 11/26/2012 07:08 am comment
Lâu quá Tunrua ơi,khỏe không zậy!
tunrua at 11/26/2012 01:17 pm reply
Hi hi, bị sổ mũi hông gõ bàn phím được![img]4[/img]
H at 11/24/2012 03:30 pm comment
Bây giờ mà gặp lại bại trai kia có nhìn cái mông nó nữa chứ![img]21[/img]
tunrua at 11/26/2012 01:16 pm reply
[img]4[/img], CN có kinh nghiệm! hi hi
Cô nhỏ at 11/25/2012 10:17 am reply
Chắc chắn luôn [img]24[/img]
tunrua at 11/24/2012 03:39 pm reply
Hì, lâu lắm rồi em hông gặp! Nếu mà giờ có gặp, chắc nó sẽ nhìn mông em! hix[img]1[/img]
Bà Tám at 11/22/2012 03:29 pm comment
Nói tiếp đi cô nương, tại sao người thầy đầu tiên mất tích?
tunrua at 11/22/2012 03:43 pm reply
Dạ! Em cám ơn chị.
Bà Tám at 11/22/2012 03:40 pm reply
Xin chia buồn với em, dù muộn.
tunrua at 11/22/2012 03:38 pm reply
Dạ, vì thầy Đuysen không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của Antưnai.[img]1[/img]
Còn Ba em thì đi vào cõi vĩnh hằng chị ạ.
lequangduc69 at 11/22/2012 01:43 pm comment
Mình rất thích Ajmatov, nhưng không thích
chuyên Người thầy đầu tiên.
Nó duy ý chí thế nào ấy. Làm thầy như thế thì liều quá, bản thân mình
chưa biết rõ, chưa trải nghiệm, mà đã giám dạy. Lỡ cái mình dạy không
đúng thì sao? Lỡ cái mình dạy lại đưa học sinh xuống vực thì sao?
20/11, suy nghĩ tý về cái nghiệp của mình
tunrua at 11/22/2012 02:56 pm reply
, hi hi, đó là cách làm của những người cs chân chính! Sai thì sửa mà anh![img]10[/img]
Dù sao em cũng quý tấm lòng của thầy Đuysen, có ý chí và dũng cảm!
Cám ơn anh về sự chia sẻ![img]1[/img]
H at 11/22/2012 11:34 am comment
Em viết thật tuyệt , hay lắm em ạ! Anh
cũng đang định quay lại lối hành văn giản dị và êm ái này! Chẳng biết
anh viết có ai đọc không nhưng đúng là em viết anh đọc thấy thích!
tunrua at 11/26/2012 01:32 pm reply
[img]1[/img]
H at 11/26/2012 01:21 pm reply
Anh nói thật chứ!
tunrua at 11/22/2012 02:54 pm reply
Hì, em chỉ viết linh tinh, hông ngờ anh khen quá! Khen nhiều quá là
em chết mất, mất đi một người đọc blog của anh đó! hi hi[img]1[/img]
Đọc entry, nhớ bố mẹ quá.
Trả lờiXóaAntưnai rồi nhất định sẽ gặp được người thầy đáng kính của bà. Mình thì sẽ chẳng bao giờ...
Oh, em cám ơn Thầy đã đến nhà xưa của em! :)
Xóa