Mé
dưới nhà mình chút xíu là một cánh đồng, không mênh mông nhưng cũng vừa một tầm
mắt. May mà còn!
Tuần
rồi về thấy dân trong làng xúm quanh coi cái máy gặt đập, từng mớ rơm rạ tuôn
ra, một chặp thì một bao lúa rớt xuống cái bịch. Loáng một chút, cái máy gặt được gần nửa đám lúa, lẹ thật! Máy móc đỡ
cho con người biết bao. Cái máy này ở các nơi chắc đã là cũ rích, nhưng lại là
mới với cái làng này.
Tuần này về, anh mình lè lưỡi lắt đầu kể: “làng dưới cái
máy gặt đập bị hư rồi, quá dã man”.
Cái
máy đó nghe nói gần 200 triệu, người có tiền sắm ra rồi cho thuê, tiền công gặt
được tính theo sào ruộng, từ ngày có máy này, những cái máy cắt lúa cầm tay bị
ế, dân không thuê cắt nữa, mấy anh này mất mối làm ăn, bèn nghĩ ra cái trò cắm
một cây cọc sắt vào đám lúa sắp có máy gặt đập đến làm. Máy móc đâu hiểu được
tâm địa con người, cứ vô tư quay, gặp ngay cái cọc sắt, hàng răng cưa, lá cuốn
chi trong đó bị cọc sắt phá nghiến tan tành. Máy nằm một đống, muốn chữa nó
phải bỏ ra nghe đâu 60 triệu, mà phải gửi tận đâu đâu mới mua được phụ tùng
thay, thay được thì đã hết mùa!
Nghe
mà giận quá chừng, anh em mình lẩm bẩm: “người làng mình trở nên xấu xa từ bao
giờ vậy?!” – “Ôi, không đâu Thầy ơi, ở trong em cũng bị y như vậy”- (Cô giáo
này người tỉnh khác- QN). Thì ra cái xấu bao giờ con người cũng học được quá
nhanh!
Chợt
nhớ cái vụ rải đinh.
Những
bọn người này có mà chơi với dế! Mà dế dễ thương rứa, chắc dế cũng hông thèm
chơi!
Buồn
quá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét