Chiều
nay, nhận được cuộc điện thoại bất ngờ, làm mình vui quá chừng, “alo,
xin chào, biết ai không?”. Giọng Huế, lạ hoắc, mình chỉ biết lúng túng
cười thay một lời xin lỗi. Đầu dây bên kia giới thiệu.
Ui, Chúa ơi, là em!
Ui, Chúa ơi, là em!
Mình
gặp em trong một khóa học ngắn hạn, ngày đầu tiên nhập học, em đi trễ
15 phút, bước vào lớp và tìm chỗ ngồi. Mình ngồi bàn đầu, gần cửa ra
vào, bên mình là một chỗ trống, vị trí duy nhất còn lại cho sự lựa chọn
của em. Một vài câu xã giao, và buổi học vẫn tiếp tục. Mình rà soát
nhanh hình ảnh em trong đầu: mắt một mí, ngón tay dài! Tự nhiên nghe
lòng mình xao động, chẳng hiểu vì nhớ Ba hay vì khuôn mặt dễ thương bên
cạnh!
Rồi không hiểu sao suốt khóa học em chỉ chơi với mình, những giờ thực hành em luôn làm chung nhóm.
Rồi không hiểu sao suốt khóa học em chỉ chơi với mình, những giờ thực hành em luôn làm chung nhóm.
Kết thúc khóa học, chia tay, em nói với mình “Chị khó quên lắm đấy!”, mình hồn nhiên cười, có chi đặc biệt đâu, và rồi mình với em mất dấu!
Vậy mà, chiều nay em gọi, biết thêm được công việc của em, nơi em làm, và nhiều nữa những điều em suy nghĩ. Vui.
Đôi lúc, cuộc sống hay mang lại cho mình những điều bất ngờ thú vị.
Cám ơn em, một buổi chiều thật êm đềm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét