Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Cái bình oxy!


  Sáng ni mình leo lên xe bus đi công chuyện, chuyến xe cuối năm đông người, đầy hành lý, những câu chuyện lan man của hành khách quê nghe xa vắng như thời "Quê mẹ" của Thanh Tịnh!
      Chuyến về buổi trưa, xe vắng khách hơn, được một đoạn xe dừng, một ông già ôm một cái bình sắt nhỏ dài khoảng 50cm leo lên xe, cậu lơ xe lí lắt:
- Ông già ôm bom nguyên tử đi khủng bố hả? he he
Lúc này tài xế mới giựt mình:
- Ê, mày, hỏi ổng ôm cái chi rứa mậy?
- Ông già ôm bình chi rứa? lơ xe hỏi với xuống hàng ghế ông già
- Cái  bình oxy. Ông già thủng thẳng.
- Chết cha, thôi, mời ông xuống mau, nguy hiểm lắm!
Đúng lúc, cái bình tuột khỏi tay ông già rơi xuống sàn xe cái rầm! Cả xe thót tim!
- Thôi, thôi, mời ông xuống nhanh lên! Mọi người nhốn nháo
- Nè, cái bình không, chừ tau mới đi bơm khí zô mà, chi mà sợ chết dữ rứa tụi bay! Ông già vừa lọ mọ tìm cái bình vừa cằn nhằn.
- Rứa mà hông nói sớm, hú hồn!  Hee. Phụ xe toét miệng cười.
Mình cũng mắc cười! Té ra ai cũng sợ chết, mà chết như rứa bữa ni là lên báo liền, hông chừng cả thế giới biết í chứ!

Mình chết cũng được rồi, chỉ tội trên xe có mấy chị có con nhỏ, tội những mầm xanh! hi hi


Lãn Ông at 01/21/2012 09:45 am comment
Chết mà danh nổi tựa phao Chết mà tiếng vang như mõ Chết nào có sợ chết như chơi 
tunrua at 01/21/2012 01:25 pm reply
Hì hì! Chết thời là hết khỏe như chơi Lúc ấy thân mình thật thảnh thơi Ngao du sơn thủy cùng tiên tổ Nhẹ gánh trần ai, khép việc đời!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét