Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Đàn tranh


Truyền hình vừa có chương trình gì đó, mình nghe loáng thoáng tiếng đàn tranh. Âm thanh trong trẻo, réo rắt gợi nhớ thời mình còn thật nhỏ, ngồi nghe Cô đàn và thổi sáo.
Hình ảnh Cô ngồi đàn thật đẹp, những ngón tay lướt trên những sợi dây đàn mềm mại, thanh thoát. Người ta nói, con gái mà đàn tranh thường có cuộc đời không vui, mình hông hiểu tại sao lại có sự liên quan kỳ lạ đó, mà cũng ngẫu nhiên nó vận vào Cô mình thật!
Từ ngày Cô không ở nhà Ông Bà nội nữa, làng xóm không còn nghe tiếng sáo của Cô vào những đêm trăng sáng, họ thích nghe nhưng mà lại sợ, sợ tiếng sáo gọi ma về! lại một điều làm mình hông hiểu!!!
Cuộc sống có quá nhiều điều làm mình thắc mắc! Có hay không? đúng hay sai? bình thường hay khác thường?......
Lãn Ông at 02/01/2012 02:00 pm comment
Có hay không? Khác gì. Đúng hay sai? Cần gì. Bình thường hay khác thường? Làm gì.
tunrua at 02/01/2012 07:41 pm reply
vì có đôi lúc cần biết lắm, để xem lại mình!

Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

Mit hông


 Chiều hôm qua ngồi  nghe trái mít rớt cái bịch ngoài vườn! (hi hi, hông loãng moạn tí mô, ngồi nghe mưa rơi chứ ai lại ngồi nghe mít rụng ngoài vườn
). Cây  này chẳng bao giờ được ăn trái chín cây, cứ múi hơi vàng là nứt ra rồi rụng, đem vào để đến lúc chín thì đã hư đến một nửa.
Mấy cháu lăn tăn: 
- Hi hi, trái mít cười!
Mình nghĩ ngay đến món mít  hông, món này học được từ bà nội, bây giờ nó cũng nằm trong nhóm những món ăn chơi của các bạn trẻ xứ này.
Chắc ngày mai múi mít sẽ vàng thêm tí nữa,  mình sẽ gỡ từng múi ra, cho nhân đậu vào, rồi sắp vô xửng, hông chín, bày ra dĩa, rắc đậu phộng rang vàng giã nhỏ, nạo một ít cơm dừa non rải lên, úi dà, thơm ơi là thơm.., lại ngọt ngọt, bùi bùi
- Bảy hứa là nhớ nuốt lời đó nghe! Cô bé cháu hào hứng
- Trời ạ, "hứa thì phải giữ lời" chứ! 
 Người ta nói "dốt hay nói chữ", vốn từ ngữ thì hổng bao nhiêu, hiểu còn chưa hết mà cũng thích nói chữ, hi hi, mắc cười con bé, nó ngượng, cười ỏn ẻn, trông càng mắc cười. Ừ, mà có hai chữ "nuốt" và "giữ" người lớn nhiều khi cũng "quên" đó thôi!!!
Uhm, mai sẽ giữ lời, làm món mít hông!
Mà trái mít ni bự quá, chắc hông xong, hàng xóm cũng được mời!

Còn đây cội nguồn của trái mít:
..và sẽ là:

Lãn Ông at 01/29/2012 10:18 am comment
Lời thì giữ còn mít thì nuốt 
tunrua at 01/29/2012 02:11 pm reply
...mà nhiều quá, nuốt hông hết!

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Cái bình oxy!


  Sáng ni mình leo lên xe bus đi công chuyện, chuyến xe cuối năm đông người, đầy hành lý, những câu chuyện lan man của hành khách quê nghe xa vắng như thời "Quê mẹ" của Thanh Tịnh!
      Chuyến về buổi trưa, xe vắng khách hơn, được một đoạn xe dừng, một ông già ôm một cái bình sắt nhỏ dài khoảng 50cm leo lên xe, cậu lơ xe lí lắt:
- Ông già ôm bom nguyên tử đi khủng bố hả? he he
Lúc này tài xế mới giựt mình:
- Ê, mày, hỏi ổng ôm cái chi rứa mậy?
- Ông già ôm bình chi rứa? lơ xe hỏi với xuống hàng ghế ông già
- Cái  bình oxy. Ông già thủng thẳng.
- Chết cha, thôi, mời ông xuống mau, nguy hiểm lắm!
Đúng lúc, cái bình tuột khỏi tay ông già rơi xuống sàn xe cái rầm! Cả xe thót tim!
- Thôi, thôi, mời ông xuống nhanh lên! Mọi người nhốn nháo
- Nè, cái bình không, chừ tau mới đi bơm khí zô mà, chi mà sợ chết dữ rứa tụi bay! Ông già vừa lọ mọ tìm cái bình vừa cằn nhằn.
- Rứa mà hông nói sớm, hú hồn!  Hee. Phụ xe toét miệng cười.
Mình cũng mắc cười! Té ra ai cũng sợ chết, mà chết như rứa bữa ni là lên báo liền, hông chừng cả thế giới biết í chứ!

Mình chết cũng được rồi, chỉ tội trên xe có mấy chị có con nhỏ, tội những mầm xanh! hi hi


Lãn Ông at 01/21/2012 09:45 am comment
Chết mà danh nổi tựa phao Chết mà tiếng vang như mõ Chết nào có sợ chết như chơi 
tunrua at 01/21/2012 01:25 pm reply
Hì hì! Chết thời là hết khỏe như chơi Lúc ấy thân mình thật thảnh thơi Ngao du sơn thủy cùng tiên tổ Nhẹ gánh trần ai, khép việc đời!

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012

Kem 3 miền!

Tối qua anh Hai alo cho mình: "Đã nghỉ Tết chưa?"
Uhm, hay là ăn Tết SG nhỉ!!!!!!!!
Đã nhiều lần xách giỏ đi như vậy khi nổi cơn bất tử! báo hại bà con, bạn bè í ới: "Tết đến nhà mà không gặp!". Hì hì, thì có gì để ràng buộc mình đâu!
Một thời gian sống SG, đủ để mình biết nhiều thứ, quen nhiều người. Học và những môi trường làm việc khác nhau cho mình những mối quan hệ đủ kiểu! Lần nào trở lại SG, sau một vòng loanh quanh, điểm cuối cùng của những người bạn: nhóm già là café, nhóm vừa vừa là quán ăn, và nhóm trẻ là tiệm kem!
Kem SG thật hấp dẫn với đủ mùi vị, màu sắc, bất cứ thời điểm nào trong năm cũng có thể ăn kem mà không sợ cảm giác...bị lạnh ám ảnh! Bao nhiêu lần ngồi Hồ CR, cả vỉa hè lẫn tiệm sang trọng!
 Hông biết bây giờ còn những quán í không, lần vào SG gần nhất cách đây hơn 1 năm, nhưng gấp quá, 30 giờ đồng hồ cho công việc và cả đi lẫn về, chẳng gặp ai, và cũng không kịp lang thang!
Mình vẫn thích kem Đào Nguyên ở Huế, không gian rộng rãi, ngồi nhìn dòng sông Hương thơ mộng, không biết có phải vì những lần ngồi ở đó là những lần mình đang vui không!
Ah, mấy lần đi HN, cũng có một lần ngồi quán kem đấy chứ, nhưng sao mình chẳng ấn tượng gì ta, hình như lúc đó vào tháng 6, đột nhiên mưa, cả bọn né mưa và ...ăn kem!
Tự nhiên cuối năm lại nhớ đến kem!!!! Lẩn thẩn!


Ui, trời nắng rồi, đi làm dưa món thôi! tạm biệt những ly kem

lequangduc69 at 01/15/2012 06:17 am comment
Ngó bộ bạn nhớ những khoảng khắc đi ăn kem nhiều hơn.
tunrua at 01/15/2012 08:14 am reply
Thì Ba Đức thử dắt Rô và Na đi ăn kem SG đi, nhất định Rô và Na sẽ nhớ hoài cho đến...già!

Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

Vòng tròn hoàn hảo


Lãn Ông at 01/16/2012 08:29 am comment
Chữ nhiều như báo Nhân dân!
tunrua at 01/16/2012 03:25 pm reply
, đọc hổng kịp chứ gì!

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

Rau lủi!


 Hic, lại rau! Bữa trước là rau dớn, bữa nay là rau lủi, lần đầu tiên được thưởng thức, ấn tượng ghê luôn, không phải chỉ vì nó ngon mà còn vì nó "cứu" mình suốt 4 ngày!
Cám ơn hương vị núi rừng

  
         
Cô nhỏ at 09/12/2012 11:42 pm comment
Mình cũng lên PS ăn rau lủi rồi.[img]1[/img]
tunrua at 09/13/2012 10:51 am reply
[img]1[/img]
Lê Nguyên An at 01/11/2012 10:29 pm comment
bữa hỏi chị đi ps về có tí vàng mô ko??? hihi, thì ra là xanh chứ ko có vàng... chiều ni chị đi mô mà ko thấy chị đi làm... alo chả bắt máy... mò qua p.a.T, hihi, cũng hỏi đi ps về có vàng ko anh? hihi, ổng kêu vàng khè khè nè bà!!! mặt nhăn ko hổ danh tuổi thân....
tunrua at 01/11/2012 10:41 pm reply
Hì, đi giảng đạo chứ đi mô! Mặt nhăn chắc tại ăn nhiều thịt heo rừng quá bị đau bụng đó! hí hí
Lãn Ông at 01/11/2012 03:05 pm comment
Té ra lên PS làm một bụng rau rồi về. 
tunrua at 01/11/2012 09:23 pm reply
Uhm.Chứng tỏ mình trong sạch! hic!

Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

SP và PS


Còn một huyện cuối cùng của tỉnh này mình chưa đặt chân đến, lần này thi mình toại nguyện!
Hai giờ chiều, thời tiết đẹp, con đường ôm theo sườn núi, quanh co, quanh co..., chỉ có 2 đứa nữ nên được ưu tiên ngồi cùng ghế bác tài, ngắm nhìn thật thỏa thích. Rừng núi chập chùng, những bờ đá chông chênh, ruộng rẫy lướt qua, từng tốp người dân  bản địa trên đường về nhà. Cũng cảm giác này của buổi chiều lên SaPa cách đây mấy năm, nhớ câu chuyện về "thắng cố", về bàn tay nhúng chàm của những người dân tộc thiểu số vùng Lào Cai với giọng kể thật nhẹ và dễ mến của D. Nhớ buổi tối mờ sương ở nhà thờ đá cùng cả bọn xuýt xoa món trứng nướng độc đáo!

Thị trấn chiều nay mình đến nhỏ nhưng có chút phố thị, có những con đường rộng mang tên, có nhiều những quán nhậu!!!

Chiều cuối tuần càng vắng hơn, "ở rừng sợ nhất là vào khoảng chập choạng tối, ....tất cả sẽ mờ dần và biến mất, mình sẽ cảm thấy đang sống trong khoảng không trống vắng...." (NQL), Đúng thật!
Chiều nay đứng trên lầu cao nhìn xung quanh là núi bao bọc, mây mờ giăng giăng, đất trời mênh mông, cảm giác cô độc lan tỏa. Bất giác nhớ bài Đăng U Châu đài ca của Trần Tử Ngang, ngày xưa Ba hay ngâm nga:                                    
                           
                                       Tiền bất kiến cổ nhân
                                        Hậu bất kiến lai giả
                                      Niệm thiên địa chi du du
                                     Độc sảng nhiện nhi thế hạ

 Bản dịch  của ông Trần Trọng Kim: Bài ca trên đài thành U Châu:
                                    Trước chẳng thấy người xưa
                                    Sau chẳng thấy ai cả
                                    Ngẫm trời đất rộng mênh mông
                                   Lòng đau xót, lệ tầm tã
Oh, lại lan man rồi, chán mình thật, xung quanh đâu ai như mình!!!
Mình kết thúc bài này bằng một câu của ông Bùi Giáng:
                                 Người đi đâu, sông nước lạnh vô cùng!
                             .................................

Lãn Ông at 01/08/2012 03:13 pm comment
Rồi có ướt ban công khách sạn Khâm Đức không? :D
tunrua at 01/08/2012 08:30 pm reply
Hì, chạnh lòng tí thôi! "Cái khóc" của Trần Tử Ngang xưa lớn quá, hậu sinh làm sao kham nổi!

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

Ngồi lại bên cầu

Tự nhiên ngồi nhớ bài thơ "Ngồi lại bên cầu" của ông Hoài Khanh:
                     .
Người em xưa đã về đây một bận
Con đường câm bỗng ánh sáng diệu kỳ
Ta lẫn trốn vì thấy mình không thể
Mây của trời và gió sẽ mang đi
................................
Rồi em lại ra đi như đã đến
Dòng sông kia vẫn cứ chảy xa mù
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu
Ôi, cái thời xưa ấy, sao mà lãng mạn!
Chẳng biết nguyên tác là "Người em xưa" hay là "Người con gái", mình vẫn thích câu này hơn:
Người con gái trở về đây một bận...
Xin tác giả sửa lại he !!!!! hi hi
Cũng có người đọc là "Nghe trong hồn cây cỏ mọc hoang vu", nhưng chính tác giả đã bức xúc "Sửa như vậy còn gì câu đó nữa"!
Thôi kệ, hổng phải việc của mình!