Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Thầy!


 Số điện thoại lạ, mình ngập ngừng: "Dạ! Alô"
 "Con đó hả, Thầy đây"
"Ôi, con nghe giọng Thầy khỏe lắm  Vậy là Thầy sắp ra viện rồi"
"Ừ, Thầy chuẩn bị về đây, con ra với Thầy nghe"
Ui, ngay cái lúc mình đang bận rộn, giờ ra đến bịnh viện thì thầy đợi lâu lắm, mà trời lại sắp mưa.
"Thầy ơi, cuối tuần con sẽ ghé nhà Thầy"
"Vậy cũng được". Mình thấy vui.
Nhớ cách đây 2 tuần, sau cơn cấp cứu, Thầy gọi đứa cháu nhắn mình đến thăm, nhìn Thầy nằm mê mệt trên giường bịnh, mình thảng thốt!. Mơ hồ lo sợ lần cuối cùng! Có lẽ do mình đã trải qua những điều xảy ra đột ngột, nên nỗi sợ luôn ám ảnh mình, mỗi lần có người thân bịnh.
Thầy là người bạn của Ba duy nhất còn lại. Anh em mình, cứ bạn của Ba là gọi bằng Thầy, cho dù  chưa một ai là bạn của Ba dạy mấy anh em mình.
Thầy thương mình như con, lo lắng những điều mà ngày xưa Ba vẫn lo cho mình. Những người bạn  thân có lẽ họ  hiểu nhiều về những ý nguyện của nhau!
Bữa ấy, Thầy bảo anh con trai đi ra ngoài để Thầy nói chuyện riêng với mình, mình đã chảy nước mắt. Biết nói thế nào cho Thầy hiểu đây, Thầy ơi, cuộc sống đôi lúc đâu nhất thiết phải theo lẽ thường!
Sức khỏe Thầy dần bình phục. Mình vui sau những lần  đến thăm Thầy.
Thầy ạ, con mong muốn thật nhiều Thầy sẽ khỏe và mãi mãi khỏe mạnh.
Nguyên Đình at 06/04/2012 05:29 pm comment
c' est la vie!
tunrua at 06/05/2012 08:48 am reply
Bonjour monsieur![img]1[/img] Oui! C'est la vie![img]1[/img]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét