Bấm nút power.
Trên màn hình ti vi đang diễn ra
ca phẫu thuật não!
Bỗng dưng nó tắt nghẹn. Nước mắt
chảy, cố kìm nén tiếng nấc! Ơ hay, có ai đâu, nó đang ở một mình, việc gì phải
sợ ai trông thấy chứ, cứ khóc! Trên màn
ảnh, một người đàn ông trung niên nằm bất động sau ca phẫu thuật, ông đang chìm
sâu trong cõi vô thức. Ông đang chông chênh giữa cái sống và cõi chết. Những
đứa con ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ, chúng nắm chặt bàn tay của ông. Không
đứa nào muốn mất ông, cố níu kéo mặc dù biết rằng điều đó là vô vọng!
Nước mắt nó lại chảy. Hình ảnh
này của 10 năm về trước!
Nó không cần biết kết quả của
cuộc phẫu thuật trên phim.
Nó bấm “power”. Màn hình vụt tắt!
Cuộc sống ngoài đời đôi lúc phũ
phàng hơn trong phim rất nhiều.
Ba nó không còn nữa, đó là sự
thật.
Thật như chuyện Ba đã cõng nó từ
phòng cấp cứu sang khu điều trị trong cái lần nó bị hạ đường huyết trên lớp
học. Vậy mà cũng cái khoảng sân nhỏ bé ấy thôi, nó không ” cõng” được Ba mình vượt qua được cơn bạo bịnh! Mọi việc xảy ra quá
nhanh, và tất cả là sự thật. Nó phải chấp nhận.
Trong tâm hồn nó luôn có một khoảng
trống mênh mông không thể lấp đầy!.............
by at 05/20/2012 07:06 am comment
[img]2[/img]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét