Mọi người trách mình “kiêu”,
“chảnh” có người còn bức xúc “quăng điện thoại đi, sắm ra mà không bao giờ nghe
thì để làm gì”! Hì, hì, oan quá! Tại mình không có thói quen để điện thoại
trong người, nó cứ nằm đâu đó trên bàn, trong ví, trong tủ!
(nhất là về nhà)... Nếu ai gọi đúng cái lúc mình đang tung tăng thì nhất
định là...nhỡ rùi! Mà mỗi ngày có bao nhiêu là số lạ, có biết ai đâu mà gọi
lại, mà có số quen đi nữa, đến khi mà mình nghía đến cái điện thoại thì cuộc
gọi cũng đã nguội ngắt rồi! Thôi, im luôn! Hi hi. Thành thật cáo lỗi!
Mà
có lúc mình cũng nhiệt tình nghe đó chứ, thì lại bị nhá máy, sợ nhất là cứ vào tầm
sắp đi ngủ, hay sáng sớm, lại còn có những tin nhắn: “ bạn có phải là...., nếu
kg phải thì mình nhầm máy”! Botay!
Đúng
là mình lơ đễnh với “dế iu” quá! (Kinh, cái từ này!) hi hi,
May mà cũng không mắc bịnh buôn điện thoại!
Giống bà cụ
lẩm cẩm quá!
May mà cũng không mắc bịnh buôn điện thoại!
BÌNH ĐỊA MỘC at 05/13/2012 06:33 am comment
cuối cùng chỉ có 2 chữ "dế iu" lại KINH quả thật bạn viết hay đấy!
tunrua at 05/13/2012 08:42 am reply
[img]1[/img], hì, cám ơn anh M!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét